Người bắt đầu sai các ông đi (11.7.2021 - Chúa Nhật 15 Thường niên B)
Thế giới hôm nay vẫn có nhiều bệnh tật: bệnh tuyệt vọng chán chường, bệnh hoài nghi khép kín... Ước gì chúng ta chữa lành những nỗi đau hôm nay.
Khi ấy, Đức Giêsu gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho các ông quyền trừ quỷ. Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền đồng để giắt lưng; được đi dép, nhưng không được mặc hai áo. Người bảo các ông: “Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại đó cho đến lúc ra đi. Còn nơi nào người ta không đón tiếp và không nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.” Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối. Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.
Suy niệm:
Ðức Giêsu là người làm nên Nhóm Mười Hai.
Sau một thời gian ở với Ngài (Mc 3,14),
họ đã được Ngài sai đi rao giảng.
Người được sai đi
phải là người có đời sống gần gũi thiết thân với Chúa.
Ðức Giêsu sai họ lên đường.
Ngài trao cho các ông những quyền năng Ngài có:
quyền rao giảng, quyền chữa bệnh, quyền trừ quỷ.
Ðó là hành trang lên đường của các ông.
Mọi hành trang khác chỉ là phụ thuộc:
một chiếc áo đang mặc,
một cây gậy và đôi dép khi đi đường.
Ðức Giêsu cấm các ông không được mang theo
lương thực, bao bị, tiền bạc...
Không lương thực đi đường nên có thể bị đói.
Không bao bị nên không thể để dành.
Không tiền bạc nên không thể mua sắm.
Ngài muốn các ông hoàn toàn nương tựa
vào lòng tốt của Thiên Chúa và của con người.
Ra đi mà không có một chút bảo đảm.
Các môn đệ đã đi từ nơi nọ đến nơi kia,
lê gót qua các làng mạc và thành phố.
Họ không đóng đô ở một nơi, dù gặp thành công,
vì họ nhớ lời của Thầy:
“Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh,
để Thầy còn rao giảng ở đó nữa” (Mc 1,38)
Tính cơ động là đặc tính thiết yếu của người tông đồ.
Sẵn sàng đến và cũng sẵn sàng đi.
Các môn đệ loan báo về Nước Thiên Chúa đang đến.
Ðó là một tin vui, nhưng đòi con người hoán cải.
Hoán cải là điều chẳng ai ưa.
Người tông đồ cần can đảm nói điều phải nói.
Không làm nhẹ đi những đòi buộc của Tin Mừng,
không bóp méo Tin Mừng để tìm thành công cá nhân,
cũng không mỵ dân để vuốt ve dư luận.
Người tông đồ phải chấp nhận được tiếp đón
một cách nồng hậu hay lạnh nhạt.
Họ chỉ là những người phục vụ cho Tin Mừng.
Chúng ta cần cảm nghiệm niềm vui của các môn đệ.
Những người đánh cá nay trở thành nhà rao giảng.
Những người ít học, bình dân, nay trừ quỷ và chữa bệnh.
Họ đem đến cho con người niềm vui,
sự giải phóng toàn vẹn cả hồn lẫn xác.
Hôm nay Ðức Giêsu vẫn sai ta đến trong thế giới.
Ði từng hai người hay từng nhóm để nâng đỡ nhau.
Chúng ta có thể mang theo nhiều đồ trang bị hơn xưa,
nhưng không vì thế mà bỏ rơi cậy dựa vào Chúa.
Thế giới hôm nay vẫn có nhiều bệnh tật:
bệnh tuyệt vọng chán chường, bệnh hoài nghi khép kín...
Ước gì chúng ta chữa lành những nỗi đau hôm nay.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin sai chúng con lên đường
nhẹ nhàng và thanh thoát,
không chút cậy dựa vào khả năng bản thân
hay vào những phương tiện trần thế.
Xin cho chúng con làm được những gì Chúa đã làm:
rao giảng Tin Mừng, trừ quỷ,
chữa lành những người ốm đau.
Xin cho chúng con biết chia sẻ Tin Mừng
với niềm vui của người tìm được viên ngọc quý,
biết nói về Ngài như nói về một người bạn thân.
Xin ban cho chúng con khả năng
đẩy lui bóng tối của sự dữ, bất công và sa đọa.
Xin giúp chúng con lau khô những giọt lệ
của bao người đau khổ thể xác tinh thần.
Lạy Chúa Giêsu,
thế giới thật bao la
mà vòng tay chúng con quá nhỏ.
Xin dạy chúng con biết nắm lấy tay nhau
mà tin tưởng lên đường,
nhẹ nhàng và thanh thoát.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
https://hdgmvietnam.com/chi-tiet/chua-nhat-15-thuong-nien-b-15-7-2018-nguoi-bat-dau-sai-cac-ong-di-mc-6-7-13-32870