Cúi xuống, viết trên đất (03.4.2022 – Chúa Nhật 5 Mùa Chay, Năm C)
Khó có thể kết thúc câu chuyện này một cách đẹp hơn. Tất cả bắt đầu với sự căng thẳng, thách thức, tự hào. Rồi lắng xuống với những khoảng lặng,...
Khó có thể kết thúc câu chuyện này một cách đẹp hơn. Tất cả bắt đầu với sự căng thẳng, thách thức, tự hào. Rồi lắng xuống với những khoảng lặng, cả trong và ngoài.
Lúc ấy, Ðức Giêsu đến núi Ôliu. Vừa tảng sáng, Người trở lại Ðền Thờ. Toàn dân đến với Người. Người ngồi xuống giảng dạy họ. Lúc đó, các kinh sư và người Pharisêu dẫn đến trước mặt Ðức Giêsu một phụ nữ bị bắt gặp đang ngoại tình. Họ để chị ta đứng ở giữa, rồi nói với Người: “Thưa Thầy, người đàn bà này bị bắt quả tang đang ngoại tình. Trong sách Luật, ông Môsê truyền cho chúng tôi phải ném đá hạng đàn bà đó. Còn Thầy, Thầy nghĩ sao?” Họ nói thế nhằm thử Người, để có bằng cớ tố cáo Người. Nhưng Ðức Giêsu cúi xuống lấy ngón tay viết trên đất. Vì họ cứ hỏi mãi, nên Người ngẩng lên và bảo họ: “Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi”. Rồi Người lại cúi xuống viết trên đất. Nghe vậy, họ bỏ đi hết, kẻ trước người sau, bắt đầu từ những người lớn tuổi. Chỉ còn lại một mình Ðức Giêsu, và người phụ nữ thì đứng ở giữa. Người ngẩng lên và nói: “Này chị, họ đâu cả rồi? Không ai lên án chị sao?” Người đàn bà đáp: “Thưa ông, không có ai cả”. Ðức Giêsu nói: “Tôi cũng vậy, tôi không lên án chị đâu! Thôi chị cứ về đi, và từ nay đừng phạm tội nữa!”
Suy niệm:
Phải nhận là các kinh sư và những ông Pharisêu tài thật
khi họ có thể bắt quả tang một phụ nữ ngoại tình.
Tiếc thay họ chỉ bắt được người phụ nữ,
và không bắt được anh đàn ông đồng phạm.
Dường như họ nắm được thói quen này của Đức Giêsu:
ban đêm ngủ ở Núi Ô-liu, ban ngày giảng dạy ở Đền thờ.
Khi Đức Giêsu giảng dạy cho đám đông lúc tảng sáng
thì họ hớn hở dẫn chị ta đến.
Ai cũng biết chị này xấu hổ nhục nhã biết chừng nào.
Áo quần xốc xếch, đầu tóc rối bù,
mặt cúi gằm xuống, để tránh bao cái nhìn soi mói.
Chị run sợ vì biết mình sắp bị xét xử (Lv 20,10),
số phận của chị mong manh như chỉ mành treo chuông.
Thật ra, chị không phải là đích nhắm của các ông lãnh đạo.
Chị chỉ là nhân vật phụ trong kịch bản của họ.
Đức Giêsu mới là người họ muốn giăng bẫy để tố cáo:
“Xin Thầy cho biết ý kiến, có nên ném đá chị này
như Luật Môsê đã dạy không?”
Ném đá dĩ nhiên chẳng bao giờ là lựa chọn của Thầy Giêsu,
mà không ném thì mang tiếng là chống lại Lề Luật.
Các kinh sư và người Pharisêu thích thú với cái bẫy của họ.
Họ biết Đức Giêsu sẽ không sao thoát được.
Khi Ngài cúi xuống, lấy ngón tay viết trên đất,
họ nghĩ Ngài đang tránh né, không dám trả lời.
Đức Giêsu cứ viết nguệch ngoạc, còn họ cứ gặng hỏi mãi.
Khi cúi xuống, Ngài chỉ nghe chứ không thấy ai.
Cuối cùng, Ngài ngẩng lên và nói: “Ai trong các ông vô tội,
hãy là người đầu tiên ném viên đá đi!”
Rồi Ngài lại cúi xuống, lấy ngón tay viết trên đất.
Bầu khí chợt lắng xuống, như nghe thấy được tiếng thở.
Lời của Đức Giêsu vang vọng trong lòng người,
và đưa người ta đến chỗ hồi tâm.
Có ai thấy mình hoàn toàn vô tội không?
Có ai chưa bao giờ ngoại tình trong lòng không? (Mt 5,28).
Vậy có ai can đảm ném viên đá đầu tiên không?
Lời Đức Giêsu tạo ra một khoảng lặng mới mẻ chưa từng có.
Bây giờ chỉ còn nghe thấy tiếng chân người rời đi.
Từng người một, người cao niên đi trước.
Những người muốn tố cáo người khác đã tự tố cáo mình.
Cả đám đông bây giờ chỉ còn lại hai người:
người đấng thương và Đấng thương xót.
Tất cả đã sẵn sàng cho cuộc gặp gỡ của Đức Giêsu,
cuộc đối thoại đầu tiên của Ngài với người phụ nữ.
Đức Giêsu ngẩng lên, thấy chị ấy đứng trước mặt.
Ngài đơn sơ hỏi chị như thể là ngạc nhiên:
“Họ đâu cả rồi? Không ai kết án chị sao?”
Tôi cứ tưởng sẽ có người ném đá chị vì họ nghĩ mình vô tội.
Người phụ nữ trả lời lịch sự: “Thưa Ngài, không có ai?”
Câu trả lời chất chứa niềm vui và cả sự ngạc nhiên nữa.
Vâng, không ai ném đá tôi, họ đi hết cả rồi.
Đức Giêsu, Đấng vô tội, Đấng có quyền kết án lại nói:
“Tôi cũng không kết án chị đâu.”
Chẳng những Ngài cứu chị khỏi một hình phạt nặng nề,
Ngài còn mở ra một con đường mới cho đời chị.
Người ta lôi chị đến đây để gặp tôi,
Bây giờ tôi mời chị đi, chỉ nhớ là đừng bao giờ tái phạm.
Khó có thể kết thúc câu chuyện này một cách đẹp hơn.
Tất cả bắt đầu với sự căng thẳng, thách thức, tự hào.
Rồi lắng xuống với những khoảng lặng, cả trong và ngoài.
Những người tố cáo dịu xuống, không thấy bị tổn thương.
Chị phụ nữ bị tố cáo được nhẹ nhàng tha thứ.
Đức Giêsu thoát khỏi cái bẫy của các ông lãnh đạo.
Đọc bài Tin Mừng này trong Mùa Chay,
Ta thấy mình là chị phụ nữ, vì nhiều lần bất trung với Chúa.
Ta thấy mình là ông kinh sư, soi rất kỹ tội của tha nhân,
nhưng ít dành thời gian hồi tâm để xét chính mình.
Ta được mời gọi để giống Chúa Giêsu, thanh thản, khéo léo,
biết cách tạo bầu khí an hòa, gạt bỏ mọi xung đột, đối đầu.
Ta cần học nơi Đức Giêsu khả năng cúi xuống, như không thấy,
khả năng viết trên đất để làm giảm căng thẳng,
và khả năng ngẩng lên để đối thoại nghiêm túc.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
Bình an là điều rất quý mà con người luôn kiếm tìm.
Có người tìm bằng cách buông bỏ, coi mọi sự như không.
Có người tập hít thở, tập yoga hay ngồi thiền…
Kitô hữu chúng con biết mình phải tìm bình an ở đâu.
Chúng con phải tìm bình an nơi Chúa,
là nguồn mạch bình an cho nhân loại.
Chúng con không thể tự làm cho lòng mình bình an,
vì bình an là quà tặng vô giá của Chúa.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã nói: “Thầy để lại bình an cho anh em.
Thầy ban bình an của Thầy cho anh em.”
Bình an của Chúa khác với bình an do thế gian ban tặng,
bởi lẽ nó không dựa trên sự an toàn do vật chất,
do tập luyện của ý chí, hay do lý luận suy tư.
Xin cho chúng con giữ được sự bình an tận đáy lòng
của người biết mình đang sống và làm theo ý Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu,S.J.
https://hdgmvietnam.com/chi-tiet/cui-xuong-viet-tren-dat-03-4-2022-chua-nhat-5-mua-chay-nam-c--44780